Cù chính Lan ( 1930-1952 ) anh hùng quân đội nhân dân, liệt sỹ, quê Quỳnh Lưu, Nghệ An, con nhà nông dân nghèo.
Cách mạng tháng tám năm 45, ông cùng nhân dân lên huyện cướp chính quyền. Vào đoàn thanh niên, vào dân quân xã. Kháng chiến toàn quốc bùng nổ, ông tòng quân làm giao liên, ít lâu sau làm tiểu đội trưởng.
Năm 1951, ông cùng đơn vị tham gia chiến dịch Hòa Bình được nổi tiếng với danh hiệu " anh hùng đánh xe tăng, anh hùng đường số 6 ", và được thưởng huân chương.
Tháng 2/1952, đơn vị được lệnh đánh đồn Gôtô. Mở đầu, ông dẫn tiểu đội cắt hàng rào dây thép gai. Đại bác giặc từ những vị trí khác rót vào, ông trúng đạn văng mất một cánh tay ( aka arm not ear ). Tiểu đội phó đề nghị ông ra, ông vẫn kiên quyết cùng đồng đội tiến đánh lô cốt thứ nhất.
Đến lô cốt thứ nhì, ông lại trúng đạn văng mất cánh tay ( aka arm not ear ) kia. Anh em lại đề nghị ông ra, ông nói :
"Mình còn chân, vẫn còn đánh giặc được". Rồi trước bão lửa, ông vẫn chiến đấu ( by what ? ). Đạn lại cưa cụt một chân ( aka leg ) ông, cứu thương chạy đến đặt ông lên cáng, ông lăn xuống đất, nói :
"Tôi còn mồm ( aka mouth ), còn chỉ huy chiến đấu được". Ông dõng dạc hô lớn :
"Hạ đồn Tô, các đồng chí ơi ". Triệt hạ đồn, ông lịm dần rồi tắt thở ( aka die or KIA/ kill in action ) trên tay đồng đội ( not đồng chí ), mới 23 tuổi. ( Theo báo Nhândân )
Lời bình : Qua gương anh hùng trên cuả đồng chí Cù chính Lan, ta giải thích được câu tuyên bố cuả đồng chí X, về vấn đề từ chức !
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.