Đáng ra các mẩu chiện Trung Tướng kể lể dưới đây phải tống vầu khu
Phóng Sự hoặc Du Ký, dưng quả chúng là dững cái mẹ gì Trung Tướng nhớ
lõm bà lõm bõm, bạ đâu chép đó, nên tống mẹ nó vầu khu Tùy Bút cho chắc
ăn. Một số chi tiết của một số chiện có thể có một số nhầm lẫn, dưng
ngại điếu gì, Lừa nầu chui khỏi bướm mẹ mà điếu bốc phét, nhiều lần hoặc
luôn luôn mãi mãi?
Tất thảy là chiện có thực ở Thiên Đàng (*).
Ăn Thịt Người
Đây điếu phải chiện các bạn khát máu tâm thần, hoặc hôn quân bạo chúa
khi xửa khi xưa xa chết mẹ, mà chiện thời nay, gần tới mức Trung Tướng
cảm thấy như mới từ Đêm Hôm Qua.
Cả một dân tộc nhớn từng coi chiện
ăn thịt người là bình thường. Là Tàu khát máu? Không. Là Mẽo hoang dã
man dợ? Không nốt. Là Lừa chúng ta đấy.
Các đồng chí lại ồ lên
bức xúc, rằng thằng Trung Tướng phét lác, phải vậy không? Lại đòi nguồn,
phải vậy không? Nguồn nguồn cái điếu.
Thế nầy, đồng chí nầu chưa
tin hãy tìm một hoặc vài cụ bà tuổi 50-80, độ tuổi đủ minh mẫn để nhớ
dững chiện cách nay ba chục năm, mà thuộc típ người không quá cấp tiến
để bêu xấu hay xiên tạc. Hãy hỏi họ, rầng Bà ơi,
Bà ăn thịt người ra sâu?
Họ sẽ thong thả kể.
Cục thịt người, sau khi xin hoặc trộm từ bệnh viện Sản, được rửa sạch
bằng một thứ diệu tự nấu bằng cơm thiu có tên Quốc Lủi (khác Quốc Doanh
là diệu phân phối theo phiếu công nghệ phẩm một năm nửa lít), sẽ giở nên
đỏ au bóng lưỡng, như miếng phổi ngựa.
Các cụ sẽ sắt cục thịt
người thành từng đoạn ngắn, bởi nó không dai như phủ tạng ngựa, mà tơi
ròn lộp phộp. Rùi các cụ ra bờ ao vặt một bó rau ngổ, thêm ba quả ớt
vàng, hai cây hành lá cho mỗi ký-lô thịt. Ổn. Bắc cái chảo gang. Rắc
thìa tóp mỡ. Đảo cả thịt cả rau độ hai phút. Xong. Bữa ăn bổ dưỡng nhất
Miền Bắc Hậu Phương Nhớn Thiên Đàng đã sẵn sàng.
Các cụ ông, chồng
các cụ bà, nếu không phải rịp bước hùng tráng trên đường mòn Gì Sơn vô
Nam Thiên Đàng uýnh đuổi quân xâm lược và bè lũ tay sai, thì sẽ khật
khưỡng bên mâm thịt người bà vợ tảo tần vừa xoay được, tợp chén Quốc
Lủi, khà một phát, chẹp một phát, rùi gắp một miếng thịt người vừa xinh
bỏ tọt cái lỗ mồm cả năm chưa ngoạm miếng thịt nầu.
Ngon hơn thịt bò. Các cụ ông bẩu thế. Ấy là các cụ đoán mò thôi, chứ ăn thịt bò điếu bâu giờ?
Dững đứa trẻ, con của các cụ bà và các cụ ông, sẽ ngồi dòm đắm đuối tận
cuống họng cha mà nuốt vã ực ực ực. Chúng chưa được phép thưởng thức
món thịt nguời ngay lúc ý. Chúng cần chờ cha ăn lửng dạ đã, tới khi cụ
ông hô, Mẹ Nó (đấy là cụ gọi cụ bà, chứ điếu phải chưởi thề), tức là cụ
ông tháo khoán cả nhà cùng thưởng thức thịt người, thì mới nhảy bổ ào ào
cạp lấy cạp để.
Cụ bà sẽ ngước đôi mắt ướt át dử bựa hạnh phúc
nhìn chồng nhìn con ăn thả dàn một thứ thuộc hạng Bờ-Rô-Tít chất xịn. Có
thể cụ bà phải nhịn nhường lũ con hơi đông đúc. Không sâu, hy sinh là
phẩm chất bản năng của các bà mẹ anh hùng Thiên Đàng thời chiến. Các
đồng chí hãy tưởng tượng, gia đình họ đầm ấm xiết bao, nhờ bữa tiệc thịt
người.
Vầng ạ, Trung Tướng đang kể lể về món nhau thai, còn gọi
là món Rau Bà Đẻ, món ăn phổ thông của người Bắc Thiên Đàng đã đi vầu dĩ
vãng hôm qua tươi đẹp. Chính nó đã khai trương thành ngữ bất hủ đời đời
Tranh Nhau Như Ăn Rau Bà Đẻ.
(@2005)
(*) Thiên Đàng: Xứ Lừa
quãng 1955 tới 1988, chính xác chỉ Bắc Lừa 1955-1975, và Tuyền Lừa
1975-1988. Tại sâu Thiên Đàng? Tại quả thơ bất hủ Miền Bắc Thiên Đàng
Của Các Con Tôi, biên bởi Đại Thi Hào Tố Hữu. Thế nầu Thiên Đàng? Các
đồng chí cần đọc hết loạt bài nầy của Trung Tướng.
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.