Wednesday, April 16, 2014

Age: 13; Sex: Boy; Occupation: VC hunter

  By Bob Cutts
Stars and Stripes
Published: April 21, 1968

DATELINE VIETNAM — Ta Thai Manh is a soldier. A member of the proud Recon. Co., 5th Vietnamese Ranger Group, Manh always travels with the lead platoon, armed with a belt full of grenades and an anti-tank rocket, and has been in so many firefights and killed so many communist soldiers he can't remember them all.
Recently, he was decorated with the Vietnamese Gallantry Cross with Bronze Star for turning a Red Chinese submachine gun on his own Viet Cong captors and escaping from an enemy battalion to rejoin his unit in the midst of the Saigon fighting.
Ta Thai Manh is 13 years old.
Thirteen years old. At an age when most American kids are in the Boy Scouts, tiny Ta is a combat infantryman. He never misses an operation, and counts himself lucky to have been wounded in action only once.
Two months ago, Ta had never seen the red beret of the Vietnamese Rangers, except when an occasional truckload of them passed his family's house in Xom Moi, a suburb of Saigon's Gia Dinh region, on the way to an operation. That was before the Tet fighting here, and Ta was just a schoolboy (seventh grade) and a street urchin who sneaked an occasional smoke when he could get away from his father, mother, three brothers and sister.
The closest he had ever come to the world of soldiering was when he visited the local Regional Popular Forces outpost. The militiamen there, in spare minutes, taught Ta to shoot and showed him how their hand grenades worked.

 At age 13, Ta Thai Manh had already been awarded the Vietnamese Gallantry Cross with Bronze Star.

Born on Jan. 13, 1955, Ta looks more like a Boy Scout than a soldier as he sits, skinny little arms lost in the floppy sleeves of his Ranger fatigue shirt, and relates his military career.
As he tells a tale of fighting that would do credit to any grizzled combat veteran, he fingers the shiny cartridges on the pistol belt of a tough-looking Ranger sergeant sitting next to him. He is one of them, a half-man child of war in a land that counts not years but the ability to shoot straight and be quicker than the enemy.
On Jan. 31 at about 2 a.m., a battalion of Viet Cong regulars infiltrated Ta's neighborhood, near the Phu Tho race track. Ta, seeing the brown uniforms, thought they were government soldiers. After dawn, he knew better. A Ranger lieutenant led a squad into his street, and after machine-gunning a few Viet Cong, was driven out by the enemy's heavy fire.
But the Viet Cong never entered Ta's home, and after that the fighting died down.
The next day, Feb. 1, Ta's boyish curiosity got the better of him — slipping out a back door so his parents wouldn't see him, he wandered through the streets of Xom Moi, following the sound of firing.
Turning one corner, he found a company of Rangers barricaded in houses, waiting while a flank force tried to flush the VC toward them. They told him the entire city was under attack by Viet Cong battalions. Ta decided to move up even closer, to see what was going on. Apparently thinking Ta lived in the area, the Rangers let him go — but cautioned him the houses around were full of communist soldiers.
About 800 yards up the street, Ta passed the cemetery — scene of some of the heaviest fighting in the earlier days of the attack. As he passed a chipped yellow wall, two Viet Cong slipped up behind him and grabbed him. An arm around his neck, a hand over his mouth, they dragged him back behind the wall and asked him where the government troops were. Ta was scared.
The VC were both young. One was dressed in black pajamas, the other in civilian clothes. They carried an AK-47 and a B-40 rocket. Ta had never seen either man.
After questioning him, they told him he should join the Viet Cong in their efforts to "liberate" the city — they said they were about to win a "glorious victory". Ta said he wanted to go home. He turned and started to run away. The Viet Cong with the AK-47 lashed out with his rifle butt, hitting Ta in the back. Then he clubbed him once, brutally, in the back of the head.
The two men packed Ta off to another part of the cemetery, where a battalion of Viet Cong crouched in fox holes.
Ta was tossed in one of the holes, and then a Viet Cong questioned him again. Ta said he was afraid to join the VC — he had heard too many stories of communist terrorism, and he didn't want to kill his friends and neighbors. When the Viet Cong intimated they might kill him if he refused to join them, Ta began to let them think he was changing his mind.
He stayed overnight and all the next day in the foxhole, without food or water. On nightfall of Feb. 2, a VC soldier of about 18 pulled Ta from the hole and shoved his AK-47 in his arms. Thinking Ta had converted to the Viet Cong cause, he told the boy to keep watch for planes and helicopters while the VC slept.
At about 8 p.m., flares began to blossom all around, and Ta heard an aircraft roar overhead. It unleashed a stream of fire that ripped the cemetery about 300 yards away. The young Viet Cong, awakened, jumped out of the foxhole, but stepped when Ta swung his own AK on the man. "Now I will kill you," he said quietly. The VC, fear on his face, spoke tremulously "Why are you betraying me?" "I can't be a VC," Ta answered in an equally unsteady voice, "— don't come any closer. I'll be killed if I join you. You'll all be killed."
"My friends will kill you if you shoot me," the Viet Cong warned. Another group of guards, 30 feet distant, were temporarily distracted by the plane firing overhead. "I don't care ... I don't care! I'll kill you first! " And Ta pulled the trigger. Two slugs ripped into the chest and belly of the Viet Cong youth. He toppled. Ta ran forward and bent over him. He was still alive, moaning. There was an American grenade clipped to his belt.
A shout behind Ta warned him the other guards had heard the shots. Without thinking, Ta pulled the frag grenade off the VC's body, and remembering the days in the RF/PF outpost, found the ring clip and pulled it. He could see two armed men running toward him, silhouetted in the nightmare light of the flares. They opened fire. He threw the grenade and ran the other way.
He heard a loud "Boom!" behind him as he dodged through the darkness. No one followed him.
About 500 yards from the cemetery, he heard someone yelling "VC! VC! " from a house. The whole neighborhood was criss-crossed with a spiderweb of glowing tracers. Someone was shooting at him.
Lifting the weapon above his head, he yelled at the top of his weak voice "I'm not VC! Don't shoot!" The platoon of Rangers heard him, and let him come into the house. After telling his story, he curled up on the litter and shell-strewn floor of the house and slept, oblivious of the fighting raging around him.
When he awoke, the platoon was still in the house, and the VC had completely encircled them. For five days, the fighting raged unevenly, and every man in the platoon was wounded. Four were killed. Ta crawled from man to man, carrying water and binding wounds as best he could.
On the fifth day, the Vietnamese Airborne managed to break the encirclement and free the platoon's survivors. The battle was over — but not before a man was born in the small body of Ta Thai Manh.
They took him to the hospital, although he wasn't wounded, and fed and gave him fresh clothes. They sent him home, where, to his surprise, his family and his house were untouched. His father had stern words for him, but Ta was just happy to be home.
But something had happened out there in those seven days. Ta could not stay home, could not concentrate on his schoolwork. His mind kept drifting back to the ragged, wounded Rangers and the brave stand they had all made, men and boy together. He knew he belonged with them. He wanted to go back.
"Impossible!" his father stormed. His mother tried to reason with Ta: "You're not old enough to join. You'll be killed. We won't even have money to pay for your burial. You have to finish school." But Ta wasn't buying it — and said so. He was going back.
Mother had different ideas. She bought a lock and chain, and locked him in the house. When she was gone shopping, he found a chisel and cut his way out. He headed to the Phu Tho race track, and found the command post of his buddies.
The commander didn't know what to do about him — but the men did. They gave him a set of Ranger fatigues and red beret — and then they took him to a tailor shop. He was a full-fledged Ranger.
Ta has no rank, and earns no pay — he cannot legally join the Rangers until he is 17. "He'll have a whole chest full of medals by that time." says one American. He depends on the officers and men of the Recon Co. for his meals and a place to sleep. But he's just as much one of them as the first sergeant.
After trying twice to get him to come back home, his parents finally gave up and gave their consent. "They want me to go back to school." he says, "but we've got to finish off the VC first — then there'll be time for school," Ta says. "My place is here."
If Ta lives long enough to fulfill it, there's just one goal in his mind — to join the Vietnamese Rangers on his 17th birthday. And as tough a fighter as he is, he'll probably make it — and be a commander himself some day.
After all, not many men — or boys — have the head start Ta Thai Manh has.

 (http://www.stripes.com/news/age-13-sex-boy-occupation-vc-hunter-1.51740)

Tuesday, April 8, 2014

Đại hội cháo ngoan cô Cụ

                                         Trích từ blog Pín,  http://voongngaupin.blogspot.co.uk/


Tôi tả lại vụ tôi đc đi dự đại hội cháu ngoan con Cụ .
Hồi đó tôi học lớp 3, hay 4, hay 2 đéo nhớ, lúc đó là năm 8x (x<5).
Tôi học khá môn văn, văn hồi đó chỉ tả ông gà, sân kho, ông chó, con giáo, con đường, hay cánh đòng ( field) tôi tả ác lắm, phần kết thúc luôn luôn là :
" Hôm nai, ngồi dưới mái trường XHCN ( xã hộ chủ nghĩa) em nguyện quyết tâm học giỏi thi đua thực hiện 5 điều Cụ dại ....máu lồn khí lồn rớt lồn" đại để thế !!!
Có lần tôi tả cánh đồng lúa, để cho khác bọt, tôi gí buồi kết theo vở cũ , tôi biên:
" nhiền cánh đồng lúa bao-na, em biết vụ nài chắc chắn được mùa "
Ấy thế mà tôi vưỡn đc điểm cao, vì nhiền tương lại tươi-sáng, các anh chị phải hiểu thời đó, cứ nhiền tương lai tươi-sáng là ok, than-thở là ăn khí lồn ngay thế mới tài khà khà .
Giở lại vụ đại hội Cháo-ngoan con cụ , tôi đc trường điều đi, vì thành tính tốt, cả huyện chọn đc tôi là cấp 1, bố tôi đèo tôi thả ở đâu đó gần lăng, chỗ điểm tập hợp , tôi cũng đéo nhớ rõ ở đâu nữa , sau đó chúng tôi vào hội trường, nơi đối diện lăng con cụ bây giờ, hình như giờ chúng san-phảng mẹ rồi .
Đó là lần đầu tiên trong đời tôi biết đến mái điều hòa, rõ ràng ở ngoài nóng, mà vào trong mát mát là , chúng tôi đông lắm, đeo khăn quàng, ngồi iêm phăng-fuck bên trong, nghe bọn nhớn báo cáo thành tích, chán chán là, rồi mấy con to to là phát biểu, tý lại vỗ tai lếu nghe tiếng vỗ tai, rồi cười lếu nghe chúng cười, chán chán là địt mẹ chúng nó , rồi hình như có màn múa hát , tất nhiên có 1 thằng hiên ngang cầm cờ đỏ, vãy phìn-phịt , tóm lại chán chán là .
Đến trưa thì nghỉ, tôi đc phát 1 cái phiếu ăn, chen nhao vào cái quầy, chúng phát cho tôi 1 vật kì lạ, lần đầu tiên trong đời tôi nhiền thấy , đó là cái bánh mì kẹp thịt ha ha ha .
Bánh mì thì hồi đó tôi vẫn ăn, sáng chủ nhật bố tôi vẫn mua của 1 ông bán rong vẫn đội trên đầu và rao bằng 3 từ mà mới nghe đéo biết ông bán cái gì , nhưng bánh nhỏ bằng 1/3 cái bánh tôi đc phát, và thi-thoảng có ông mọt bên trong, bánh đó gí buồi thèm tính .
Tôi nói đến cái bánh ở Ba đình, địt mẹ nó to, vàng ươm, và thật kì lạ , bên trong bánh mì có thịt , đó là lần đầu tiên tôi đc ăn bánh mì kẹp thịt .
Tôi cầm cái bánh, bâng-khuâng, ra 1 góc, hít-ngưởi mê man mê man, hồi đó mũi tôi chưa tịt, địt mẹ tôi cắn dè dặt, bên trong là thịt , tôi chắc là thịt lợn, các anh chị phải nhớ nhà tôi đéo nghèo, nhưng thịt lợn thì chỉ có tết mới đc thịt ra-hồn , do cơ quan mổ tại sân rồi chia nhao, chứ thịt lợn mua ở của hàng mậu dịch thì thường bị ôi, ruồi bâu đầu, đen và cong lên như 3 via lồn, thịt đó đéo tính. Còn gà thì tôi vẫn đc cắn, nhà tôi nuôi 1 đàn ở sau nhà, có khách là cắt tiết , nhưng thịt lợn thì ở 1 đảng-cấp khác hẳn, còn bò thì tôi đéo dám mơ tới, có cái lồn bò mà cắn !!! Hồi đó thịt bò dành cho bộ trưởng trở lên, các anh chị mặt lồn trao ạ.
Lại nói về cái bánh mì thơm-tho đó, tôi cắn 1 nửa, gói lại 1 nửa định bụng để dành, suy nghĩ mông-lung lắm, cuối cùng đéo dằn-lòng được, tôi cắn nốt, nàm sao có thể hoãn sung sướng đc khà khà , tôi cũng chưởi địt mẹ bọn trung ương hồi đó, sao đéo phát cho các mầm non iêu-tú 2 cái , hay 1 cái rưỡi, mà có độc 1 cái, khiến cho 1 mầm non của đảng như tôi phải đấu tranh tư-tưởng nửa tiếng mới đành-lòng cắn , địt mẹ lũ chó keo kiệt .
Sau đó chúng tôi đc tham lăng cụ, địt mẹ cũng là lần đầu tiên tôi nhiền thi-hài con cụ, địt mẹ điều hòa mát mát là, bọn đi cùng tôi tu tu khóc, tôi đéo khóc, nhưng tôi sợ sợ là :
Con cụ vẫn nàm đó
Tai ( hands) úp dái nào hai
cháo con tu tu khóc
điều hòa mát mát là.
Sau này về trường , tôi bị bọn học cùng bắt kể đi kể lại, tôi tả miên man, lũ khốn cùng mồm há hốc dãi thè lè nghe tôi tả he he
Chúng bắt tả đi tả lại cái bánh mì kẹp thịt khà khà !!!
(@Voongngaupin)

May mắn!

Hehe, mình với cô bạn gái tuyệt vời đã hẹn hò trong hơn một năm rồi, và giờ bọn mình quyết định kết hôn . Chỉ có một điều làm mình ít nhiều phiền muộn, miạ! là nhỏ em gái rất sexy cuả cô bạn gái. Cô em vợ tương lai mới hai mươi hai, toàn chơi váy ngắn bó rất chặt, và... úi mẹ ơi! thường là không đeo xúchiêng.  

Rất nhiều lần ẻm cố tình cúi cong người khiêu... mẹ nó... khích mình, và mình luôn được hưởng nhiều hơn là hehe 'chỉ cái nhiền' bình thường. Hehe, thị cố tình đới! (Bởi vì ẻm chả bao giờ làm điều đó khi ẻm ở gần bất cứ ai khác, nhé!)

 Một ngày nọ, "nhỏ" em gái phone cho mình và nói mình đi qua nhà để check lại các thiệp mời đám cưới, hehe. Nhà vắng hoe, chỉ mình mình với em ý! Rồi... em thì thầm với mình rằng em ý đã thầm yêu trộn nhớ mình lâu rồi, và thật không thể cưỡng lại cám dỗ với mình, hehe! Em nói với mình rằng em ẻm muốn xxx với mình, chỉ một lần trước khi mình chính thức kết hôn với chị cuả ẻm.  

Vâng? trong lòng mình thật rất là sốc! và không biết nói gì hơn??? 

Em thỏ thẻ: "Em sẽ lên lầu vào phòng ngủ, và nếu anh muốn thử cảm giác hoang dã chỉ có trong tưởng tượng, chỉ cần đi lên lầu và vô phòng em"Mình thật choáng váng và đông cứng người như bị sốc khi nhìn ẻm ngoáy mông đi lên cầu thang.  

Mình đứng đó chừng nửa giây, rồi quay lại và phóng thẳng ra cửa trước như bị ma đuổi.Mình run rẩy mở cửa và chạy thẳng hướng tới xe của mình. Và kìa, toàn bộ gia đình vợ tương lai của mình đang đứng bên ngoài khuất sau chiếc xe, tất cả vỗ tay! 

Mắt long lanh nước, bố vợ tương lai cuả mình ôm chầm và nói: "Cả nhà rất hạnh phúc là con đã vượt qua cuộc thử nghiệm nhỏ của gia đình. Bố không thể mong mỏi một người chồng tốt hơn cho con gái của bố. Chào mừng con đến với gia đình" ... 

Thật là may, mình luôn luôn giữ bao cao su của mình trong cốp xe!

Nạp bựa, 42

Sunday, April 6, 2014

Anh hùng khủng bố Trỗi.(Bài cuả AHTT)

Những đảng viên chân chính nào chưa biết mặt anh Trỗi thì xem đoạn phim này sẽ biết. Tấm ảnh lừng danh in trong sách giáo khoa lớp 2, 4, 6, 8 và đại học năm 1, 2, 3 của các môn học Lịch Sử, Chính Trị Sơ Cấp, Giáo Dục Công Dân, Văn Học, Triết Học, và hơn một chục môn khác, là ảnh chụp một ngƣời tên Minh 23 tuổi sống tại Hà Nội (trẻ hơn anh Trỗi một ít, thấy bẩu thế), rất đẹp giai và hùng tráng, với khóe môi đanh thép và hai bàn tay chém gió phán xét tội ác chất chồng cao tƣớng của đế quốc Mẽo xâm lược và bè lũ tay sai. Bức hình đó dù giả mạo (giống bức hình chị Thắng xinh đẹp bị đốt tay cháy bùng bùng) những cũng đóng một vai trò to nhớn cho thành công của đảng ta trong công cuộc uýnh đuổi quân xâm lược Mẽo. Thì khác gì anh Tám anh Giót anh Đàn đâu?
Cuộc tử đạo diễn ra nhanh gọn và đúng kịch bản cho một cái chết gàn dở lãng xẹt. Trói tay bịt mắt và đòm đòm đòm. Cái thân còm xệ xuống làm mất hết vẻ hào sảng của một sự tích bi tráng. Nào đâu "Phút giây thiêng anh gọi Bác ba lần", và cũng chẳng bao giờ "Có cái chết hóa thành bất tử". Chết tốt. Chết ngon. Vợ đi lấy chồng. Con đếch có. Và bi giờ đồng minh chiến lược (trước là kẻ thù) chỉ đích ra cái tên khủng bố. Khủng bố Trỗi! Anh thật là bất hạnh. Ngày xưa Kinh Kha đi hành thích Tần Vương cũng được mời đối ẩm, đọc bản án, rồi mới rút dao tính làm thịt đối thủ. Thật là oai oách ghi danh muôn kiếp. Nay anh Trỗi Trời Trơi nấp đâu đó cạnh chân Cầu Giấy, đợi đoàn xe đại sứ biển NG đi qua với bác quốc khách vẫy tay chào dân chúng, nhảy bổ lên quăng một quả lựu đạn xịt. Lựu đạn xì khói nhảy tƣng tƣng qua đoàn xe và lăn tới chỗ những thƣờng dân hiếu kỳ, và không nổ. Chán vật. Anh bị đá hai phát vào mạng mỡ và trói gô nhập trại. Đúng là thằng khủng bố kém kinh nghiệm. Khủng bố Trỗi! Anh thật là đáng thƣơng. Mà thực ra anh cũng chƣa bao giờ đƣợc phong Anh Hùng. Chẹp chẹp.
Lão Sản đảng vừa vừa thôi, đảng quá đếch ai chịu đƣợc? - Chuyện ảnh anh Trỗi cũng nhƣ ảnh chị Thắng đƣợc mông má cho phù hợp mục đích tuyên truyền của đảng ta đƣợc chính con bác Hữu kể lại. Tất nhiên kể trong lúc bia bọt vui mồm và không có nguồn (Trung Tướng ghét nhất thông tin có nguồn, nghe nó quê nhƣ lão Sản thiu thối). Cái này thì đảng ta hơi bị nhà nghề, tây kêu là bờ-rồ.
- Tiếng hô "Việt Nam Muôn Năm" của anh Trỗi là tuyệt nhiên không có, vấn đề này sẽ quay lại sau. Đôi lúc khi đối mặt với cái chết ngƣời ta cũng hay nhầm nhọt.
- Lão Sản chê tin nội bộ cung đình hử? Tốt thôi. Hàng chục trẹo đầu lừa nghe theo sách báo đảng tƣởng đó là chân lý thì sao? Có cần đội mũ không? Nghe báo đảng thì khác chó gì nghe Trung Tướng lý luận?
- Tượng đài với cả tên phố tên phƣờng tên đƣờng tên trƣờng thì là cái chó gì? Anh Lê Văn Tám có cả công viên to đoành. Đảng ta cũng chƣa bao giờ công nhận truyện anh Tám là bịa. Thế mới đảng. - Nhắc lại một lần nữa. Anh Trỗi chƣa bao giờ đƣợc phong là anh hùng và cũng chƣa từng có bằng liệt sĩ. Vấn đề này năm 199x đã đƣợc đƣa ra tận một kỳ họp quốc hội, và bác chủ tịch Đức Anh khi đó đã gạt đi mà rằng, anh Trỗi cũng nhƣ anh Tự Trọng anh Hồng Thái, đằng nào cũng là anh hùng bất hủ rồi, lằng nhằng bằng cấp nữa mà chi. Bi giờ quay lại chuyện anh Trỗi. Thực ra anh Trỗi không phải là biệt động VC, tức là không hề có chân trong một tổ chức khủng bố nào do đảng ta quản lý. Cũng nhƣ anh Móc Lốp bị tƣớng Loan bắn lủng sọ giữa Sài Thành, cả hai anh là những tay chơi có thù hận với bọn Mẽo, và hoàn toàn độc lập khi tiến hành các dịch vụ khủng bố miễn phí của mình. Khi báo chí thế giới rùm beng về việc gài bom của anh Trỗi, thì đảng ta cũng chƣa có thông tin gì về ảnh. Và mấy tháng sau anh Trỗi bị hành quyết, đảng ta cũng vẫn mù tịt nhƣ thế. Tất cả các thông tin đƣa về cho bác Tố Hữu chỉ là các bài báo của Time, BBC, và bác ý dựa vào cái tên TROI không có dấu của anh Trỗi mà viết ra những dòng đau đớn Nguyễn Văn Trôi Anh đã chết rồi.... Bài thơ lên trang nhất báo Nhân Dân chỉ một hôm sau bữa anh Trỗi bị đòm đòm, thế là không thể nào sửa đƣợc nữa. Ít tháng sau, đồng chí Phạm Hùng nhắn tin ra, rằng đếch phải anh ý tên là Trôi, mà phải có dấu ngã, tức là Trỗi. Lập tức báo đảng tổ chức một chiến dịch cải chính. Đƣơng nhiên anh Trỗi đƣợc đổi tên đúng là Trỗi. Hàng chục năm sau, có ngƣời quen biết anh Trỗi ra bắc kể rằng anh ý đếch phải tên Trôi, cũng đếch phải Trỗi, mà tên là Trời. Chết mẹ. Bi giờ thì không cải chính đƣợc nữa, anh Trời ạ.
Than ôi anh hùng Trỗi. Dù oai phong liệt lẫm nhƣ vậy, nhƣng mà anh vẫn vô danh. Cái tên chẳng đúng. Cha mẹ quê quán cũng không. Anh khác chó gì Lê Văn Tám, và tệ hơn, khác chó gì anh Móc Lốp bị bắn lủng sọ giữa Sài Thành.
(@AHTT)
https://www.youtube.com/watch?v=FdrYeb5D45s
youtube.com|By dieplong

Thiên Đàng (Bài cuả AHTT)

Đáng ra các mẩu chiện Trung Tướng kể lể dưới đây phải tống vầu khu Phóng Sự hoặc Du Ký, dưng quả chúng là dững cái mẹ gì Trung Tướng nhớ lõm bà lõm bõm, bạ đâu chép đó, nên tống mẹ nó vầu khu Tùy Bút cho chắc ăn. Một số chi tiết của một số chiện có thể có một số nhầm lẫn, dưng ngại điếu gì, Lừa nầu chui khỏi bướm mẹ mà điếu bốc phét, nhiều lần hoặc luôn luôn mãi mãi?
Tất thảy là chiện có thực ở Thiên Đàng (*).
Ăn Thịt Người
Đây điếu phải chiện các bạn khát máu tâm thần, hoặc hôn quân bạo chúa khi xửa khi xưa xa chết mẹ, mà chiện thời nay, gần tới mức Trung Tướng cảm thấy như mới từ Đêm Hôm Qua.
Cả một dân tộc nhớn từng coi chiện ăn thịt người là bình thường. Là Tàu khát máu? Không. Là Mẽo hoang dã man dợ? Không nốt. Là Lừa chúng ta đấy.
Các đồng chí lại ồ lên bức xúc, rằng thằng Trung Tướng phét lác, phải vậy không? Lại đòi nguồn, phải vậy không? Nguồn nguồn cái điếu.
Thế nầy, đồng chí nầu chưa tin hãy tìm một hoặc vài cụ bà tuổi 50-80, độ tuổi đủ minh mẫn để nhớ dững chiện cách nay ba chục năm, mà thuộc típ người không quá cấp tiến để bêu xấu hay xiên tạc. Hãy hỏi họ, rầng Bà ơi,
Bà ăn thịt người ra sâu?
Họ sẽ thong thả kể.
Cục thịt người, sau khi xin hoặc trộm từ bệnh viện Sản, được rửa sạch bằng một thứ diệu tự nấu bằng cơm thiu có tên Quốc Lủi (khác Quốc Doanh là diệu phân phối theo phiếu công nghệ phẩm một năm nửa lít), sẽ giở nên đỏ au bóng lưỡng, như miếng phổi ngựa.
Các cụ sẽ sắt cục thịt người thành từng đoạn ngắn, bởi nó không dai như phủ tạng ngựa, mà tơi ròn lộp phộp. Rùi các cụ ra bờ ao vặt một bó rau ngổ, thêm ba quả ớt vàng, hai cây hành lá cho mỗi ký-lô thịt. Ổn. Bắc cái chảo gang. Rắc thìa tóp mỡ. Đảo cả thịt cả rau độ hai phút. Xong. Bữa ăn bổ dưỡng nhất Miền Bắc Hậu Phương Nhớn Thiên Đàng đã sẵn sàng.
Các cụ ông, chồng các cụ bà, nếu không phải rịp bước hùng tráng trên đường mòn Gì Sơn vô Nam Thiên Đàng uýnh đuổi quân xâm lược và bè lũ tay sai, thì sẽ khật khưỡng bên mâm thịt người bà vợ tảo tần vừa xoay được, tợp chén Quốc Lủi, khà một phát, chẹp một phát, rùi gắp một miếng thịt người vừa xinh bỏ tọt cái lỗ mồm cả năm chưa ngoạm miếng thịt nầu.
Ngon hơn thịt bò. Các cụ ông bẩu thế. Ấy là các cụ đoán mò thôi, chứ ăn thịt bò điếu bâu giờ?
Dững đứa trẻ, con của các cụ bà và các cụ ông, sẽ ngồi dòm đắm đuối tận cuống họng cha mà nuốt vã ực ực ực. Chúng chưa được phép thưởng thức món thịt nguời ngay lúc ý. Chúng cần chờ cha ăn lửng dạ đã, tới khi cụ ông hô, Mẹ Nó (đấy là cụ gọi cụ bà, chứ điếu phải chưởi thề), tức là cụ ông tháo khoán cả nhà cùng thưởng thức thịt người, thì mới nhảy bổ ào ào cạp lấy cạp để.
Cụ bà sẽ ngước đôi mắt ướt át dử bựa hạnh phúc nhìn chồng nhìn con ăn thả dàn một thứ thuộc hạng Bờ-Rô-Tít chất xịn. Có thể cụ bà phải nhịn nhường lũ con hơi đông đúc. Không sâu, hy sinh là phẩm chất bản năng của các bà mẹ anh hùng Thiên Đàng thời chiến. Các đồng chí hãy tưởng tượng, gia đình họ đầm ấm xiết bao, nhờ bữa tiệc thịt người.
Vầng ạ, Trung Tướng đang kể lể về món nhau thai, còn gọi là món Rau Bà Đẻ, món ăn phổ thông của người Bắc Thiên Đàng đã đi vầu dĩ vãng hôm qua tươi đẹp. Chính nó đã khai trương thành ngữ bất hủ đời đời Tranh Nhau Như Ăn Rau Bà Đẻ.
(@2005)
(*) Thiên Đàng: Xứ Lừa quãng 1955 tới 1988, chính xác chỉ Bắc Lừa 1955-1975, và Tuyền Lừa 1975-1988. Tại sâu Thiên Đàng? Tại quả thơ bất hủ Miền Bắc Thiên Đàng Của Các Con Tôi, biên bởi Đại Thi Hào Tố Hữu. Thế nầu Thiên Đàng? Các đồng chí cần đọc hết loạt bài nầy của Trung Tướng.

HAI TRẸO LỪA ẤT DẬU (Bài cuả AHTT)

Cuối năm Mille Neuf Cent Quarante Quatre, suddenly Bắc Lừa dính đói.
Khởiđiểm, quả bão muộn tháng Septembre thủi quãng 10% thảm lúa Hè Thu baytong.
Bão vửa xong, hạnhán chơi liền tháng rưỡi. Thế mới quái.
Đất canhtác Bắc Lừa khôquắt quãng 10% nhờ Đòn Giời hạnhán.
Giữa tháng Octobre, Lừa bầnnông Thái Bình Nam Định, hai tỉnh hạn kinh nhất, bắtđầu đói.
Nắng hạn chưa dứt, cơman càocào, châuchấu, sâu-cắn-lá, sâu-đục-thân.. từ đéo đâu đổ kín đôi bờ Hồng Hà.
Cú bựa nầy xóa quãng 20% đống lúa Đông Xuân.
Cộng bâunhiêu nhở? Bốn mươi phần trăm? Quarante Pour Cent?
Tháng Avril, Ất Dậu Niên, Mille Neuf Cent Quarante Cinq, các nôngquan Pháp ghinhận Lúa Bắc Lừa sụt sảnlượng 30% so cùng kỳ Giáp Thân Niên 1944. Hehe chưa đủ Quarante Pour Cent.
Lừa Bắc bắtđầu chết vì đói.
Đang caotrào Đói, Lừa chết ngập đường chửa chôn hết, Giời giáng thêm dịch Tả. Nhẽ Lừa chén thịt Lừa nhiều quá hóa Tả? Trung Tướng sẽ be-back-soon hehe.
Đang caotrào Tả, Giời bồi tiếp đòn đàđao: Lụt.
Tả Lỵ Thươnghàn gặp Lụt, khác mẹ Diều Trúng Lốc?
Lừa chết như mất nết.
Sâu Trung Tướng kể dàithòng chỉ để giảilý ngón Ất Dậu Lừa Chết Đói?
Tại 60 năm nay, ai kể đéo.
Sáchgiáokhoa ngàn cuốn như một, nói, Đói Ất Dậu gây bởi Nhật Quânphiệt buộc Lừa Bầnnông nhổ Lúa giồng Đay. Hai trẹo Lừa tèo.
Nhật Nhật cái dắm. Nhổ nhổ cái dắm. Đay đay cái dắm. Trung Tướng sẽ be-back-soon hehe.
Bigiờ tính coi bâunhiêu Lừa tèo đã.
Trước Mille Neuf Cent Quarante 194x, các phánquan Pháp ghinhận Xứ Lừa nhốt 15 trẹo Lừa.
Đến Quarante Quatre 1944, Lừa không vượt 16 trẹo.
Bạn Kim Trần Trọng đoán 17 trẹo.
Ông Cụ bẩu 19 trẹo. Ông Cụ tài vãi dãi hehe.
Bắc Lừa nhốt 55% Lừa tuyền Xứ, vịchi 9 trẹo Ông.
Tháng Mai, Quarante Cinq 1945, các sửquan Pháp ghinhận 20 tỉnh Bắc Lừa có Lừa chết (Đói/Bịnh/etc), dưng chỉ Thái Bình Nam Định Hà Nam Phủ Lý chết hăng nhất.
Bôlão Trung Tướng năm nẳm mần Cáchmạng Vi-em ở trungtâm Cầu Tõm, biêngiới Thái-Nam, Vùng Đói vangdanh. Gió Trung Tướng chém đây tuyền nạp từ tển.
Bôlão bẩu, Hà Nam có làng 5-600 khẩu toi 3-40.
Trung Tướng hỏi, gớm nhất chưa Bôlão?
Bôlão bẩu, làng chết bốn chục khẩu mầy còn chê ít à?
Trung Tướng hỏi, xác ngập đường Bôlão?
Bôlão bẩu, không ngập đường, dưng hôm nầu cũng thấy xe bò chở người đi vùi ngoài đê, vôi bột tung trắng tóe.
Trung Tướng hỏi, vôi làm chi Bôlão?
Bôlão bẩu, không hòm liệm, không vải quấn, vôi chống lâylan ròibọ chớ chi.
Trung Tướng nhẩm, Lừa tèo 7-8%, tốiđa 650 ngàn Ông.
Các chínhquan Pháp báocáo 400 ngàn.
Bạn Kim Trần Trọng đoán nửa trẹo.
Ông Cụ bẩu 2 trẹo. Ông Cụ tài vãi dãi hehe. Mình Ổng hạthủ trẹo rưỡi Lừa.
Hai trẹo Lừa Bắc hehe. Giờ ta thử vẽ hai chục trẹo Lừa toànquốc ngót nhẹ như rau xào? Phải cỡ đầulâu bệnhhoạn tộtbực mới phác nủi. Cười bung dắm.
Trung Tướng hỏi Bôlão, vậy bầnnông chết bâunhiêu Bôlão?
Bôlão bẩu, chắc vài trẹo.
Trung Tướng lại hỏi, dân Tonkinoise hổi bâunhiêu Bôlão?
Bôlão bẩu, chắc ba chục trẹo.
Hàhà rõ nhế. Chiện của Bôlão chỉ Sựkiện đáng tin, Sốmá không. Chiện Ông Cụ đáng tin Neither. Ông Cụ phịa thô bỏmẹ.
Nữbôlão Trung Tướng năm nẳm chạychợ nhìnhằng Hà Nội Nam Định, vì pa tển mần Quan Nhớn Nam Định, còn chồng tển Thưsinh Hà Nội Gộc, mần Cáchmạng adua. Chợbúa đồngáng nuôi chồng nuôi cháu lo Việc Khủng xưa nay Các Bà Lừa vưỡn.
Nữbôlão bẩu, bà đưa Bố Mầy mới Cô Bòi Mầy xuống Nam thăm Cụ Mầy. Bố Mầy kêu đói bà mua cặp bánhchưng Bố Mầy bóc ăn nhè nguyên cái ngón người bà gớm vất luôn cặp bánh Cô Bòi khóc khóc là.
Trung Tướng hỏi, bánh nhân thịt người Bôlão?
Nữbôlão bẩu, chứ sâu. Phở thịt người bún thịt người cháo thịt người chả thiếu.
Trung Tướng khạc phát.
Nữbôlão bẩu, sáng bà mở cổng có thằng bécon tuyền xương ngồi thulu ngửa tay xin ăn bà vầu bếp xúc bát cơm nguội mang ra thằng bé chết gục rùi xe rác qua bốc quăng mẹ lên chả biết đi bán hay đi chôn.
Trung Tướng rùng phát.
Nữbôlão bẩu, ănmày lắm quá hóa cướp ngày. Bà đương ăn quà Quán Bổi sáu bẩy thằng nôngphu nhẩy chồm giựt sạch bánhđúc cả bánhcuốn cả tương Mụ Bổi khóc khóc là.
Trung Tướng hỏi, chả ai cự hả Bôlão?
Nữbôlão bẩu, cự ác. Mụ Bổi sau vửa đơm bánh vửa đeo dao bầu dọa đứa nầu cướp bà bà đâm lòi mật. Cụ Mầy thuê hai ông Gácđiêng Đậpgioòng cắp mãtấu canh nồi cháo phátchẩn (*).
Cụ Trung Tướng, pa Nữbôlão, đạikhái đóng chức Giámđốc hoặc Thanhtra Sở XYZ, hạng Chân To Nam Định tầm đầu XXe Siècle Trướng Pháp. Đận Đói Quarante Quatre Quarante Cinq tển lịnh gianhân ngày đun một hai cữ cháo bự đặt trước nhà, cũng chỉ đủ lót ruột hai ba chục bầnnông đói vẹo mồm túctrực, và thườngxuyên bị cướp bởi dững bầnnông không-túctrực.
Ngày Không Nhớ tháng Avril Ou Mai Quarante Cinq, bốn năm thằng Nhật Lùn đánh một xetải gạo phátchẩn cạnh Ga Hàng Cỏ. Mấy trăm Lừa nhào cướp náoloạn. Thằng Nhật Sếp quát không được, túm mẹ một Lừa, bắt quỳ, rút kiếm Samurai chém phằm phát, thủ Lừa lăn lộccộc lộccộc lộccộc. Chiện nầy Ông Cụ kể mãi, dưng lược mẹ tìnhtiết Ông Lừa cướp gạo phátchẩn. Ông Cụ hài phết.
Lừa Đói Ất Dậu dù nghẻo 400K hay chỉ 200K, vưỡn khổnglồ.
Đói Hóa Cướp, là thường. Quarante Cinq cướp khổnglồ. Trung Tướng be-back-soon.
Hè Quarante Cinq Bôlão Trung Tướng lãnh đặcnhiệm Tuyêntruyền Giảiphóng vùng Cầu Tõm.
Côngviệc Bôlão giảndị, là Tuyêntruyền tới bầnnông, rầng Nhật Pháp bắn nhau rùi, Nước Ta sắp Giảiphóng rùi. Nôngphu cóc cần cấy cầy gì sất. Vi-em sẽ phá kho lương Nhật. Đập hỏaxa Pháp. Sẽ Tịch Giầu Chia Nghèo. Gạo Mỡ Xiền rùi đông chấtngất. Bầncốnông rùi thành Chủ tất. Cóc Cần Cấy Cầy Gì Sất.
Bôlão bẩu, dân nghe Cóc Cần Cấy Cầy Gì Sất sướng mê. Đói rã dưng vưỡn túmtụm mơ phá kho lương đập hỏaxa xiền chấtngất. Ông cũng sướng mê, thithoảng lẻn vay Bà Mầy dăm bạc tiêu tóalóa.
Trung Tướng bẩu, đói gối bò. Nhẽ phải lên rừng đào Củ Mài Củ Sắn, săn Ông Chuột Ông Rắn, xuống sông mò Miếng Cá Miếng Cua, vớt Mảnh Tôm Mảnh Tép. Sâu để chết đói ngàn vạn Bôlão?
Bôlão bẩu, sâu phải lên rừng xuống bể? Tháng Tư tháng Năm lúa chín khô. Cả làng cả tổng kéo nhau về Thành chờ phá kho Nhật đập xe Pháp hết còn đâu.
Lạcquan phết.
(@2007 - AHTT)

Ai là Anh Cả Quânđội Nhânzân Xứ Lừa? (Bài cuả AHTT)

(1) Câuhỏi này tưởngchừng đơnjản, nhưng trảlời đéo zễ, kểcả với các sửviên hàngđầu Xứ Lừa.
Bởi nếu chúng nói thật, chúng sẽ thành nói zối. Các cô sẽ đéo chấpnhận any lời nói thật, thế mới là Lừa, quân búzù.
Trước tới nay, ngót một thếkỷ, jáokhoa Lừa luôn zậyzỗ các cô, rằng Anh Cả của quânđội các cô chính là anh Thốngchế (RIP anh).
Đcm còn ai khác nữa? Anh Thốngchế đẻ ra quânđội tháng 12 năm 1944. Anh đeo bao boọchoọc (bao only, không có cả súng lẫn đạn) sừngsững 1m50 trước đoànbinh 34 anh nôngzân bắnđòm, mão calô lệch trán, jơ tay lên đầulâu thềthốt hysanh xươngmáu.
Đành rằng quânđội của nhânzân Lừa đã có từ lâu trước anh Thốngchế. Quânđội chống Fáp Lợn cũng. Phan Đình Phùng, Hoàng Hoa Thám, Nguyễn Thái Học.. đều triểnkhai binhlính đánh Fáp trước Ông Cụ nhiều năm. Nhưng vì những lýzo cánhân nhỏmọn, Ông Cụ đéo chấpnhận các lựclượng đó, zù chúng cũng cùng lýtưởng (chống Fáp) với cụ củ.

(2) Khi Ông Cụ từ China lẩn về Bắc Lừa tính chuyện binhbiến 1940, thì Nguyễn Bình, Chu Văn Tấn, đều đã triểnkhai quânđội, và địnhhướng fụctòng Ông Cụ.
Nguyễn Bình nguyên là tướng caocấp trong lựclượng Quốczânquân của Nguyễn Thái Học. Nhưng zo tranhjành quyềnbính với đồngnghiệp khi boss mới tèo, Bình bị đệ của Học đâm thủng mẹ một mắt, thành Bình Chột. Việc này khiến Bình hậnthù Quốczânquân rất, và xin theo Ông Cụ.
Quânđội (lykhai Quốczânquân) của Bình hoạtđộng từ 1936, khi anh Thốngchế còn đang làm mậtthám, mang-tên Bìnhthiênquân, rất janghồ hunghãn, đánh Fáp nhanh như rửa đít.
Chấpnhận theo Ông Cụ, Bình bị cụ củ buộc đổi tên Bìnhthiênquân thành Vệquốcđoàn, đồngthời vác toànbộ 3,000 chiếnbinh Vệquốcđoàn đấy nhập lựclượng anh Thốngchế, vốn kém Bình rất xa cả về tàinăng, bảnlãnh, thựclực, và kinhnghiệm, với vỏnvẹn ba chục anh bộđội thối mồm đéo anh nào biết bóp-cò súng mútcơtông.
Việc này khiến Bình cáukỉnh bứcxúc, và bỏ vào Nambộ theo lãnhtụ Ba Zuẩn.
Tại chiếntrường Nambộ, Bình khinh luôn anh Ba Zuẩn, và bị anh này đập chết tươi.
Khi chết, Bình đang đeo hàm trungtướng bộđội Ông Cụ (trungtướng zuynhất 194x, không có thượngtướng), nghĩa là chứcvụ chỉ sau anh Thốngchế (đạitướng) trong Quânđội Nhânzân, trên cả các anh Nguyễn Sơn (cựu-tướng của anh Mao China), Chu Văn Tấn, Văn Tiến Dũng, Hoàng Văn Thái, Trần Đại Nghĩa, etc. Anh Nguyễn Chí Thanh năm nẳm thậmchí còn chưa thành bộđội.

(3) Chu Văn Tấn nguyên là tướng thổphỉ miền fùzung anhtúc, lẫylừng một thuở. Tấn thậmchí có quânđội chống Fáp riêng trước cả Nguyễn Bình, vào quãng 1934. Bộđội của Tấn đánh Fáp nhanh như rửa đít cũng, tên là Cứuquốcquân.
Khi Ông Cụ thufục được Tấn 194x (x<1), thì cụ củ buộc Tấn làm đệ cho anh Phùng Chí Kiên, lúc đó cũng đang là sếp của anh Thốngchế.
Việc này khiến Tấn điênkhùng và zọa lykhai Việtminh. Ông Cụ xoazịu Tấn bằng cách hứa tặng Tấn chức bộtrưởng quốcphòng tươnglai. Ông Cụ buộc fải hứa, vì Cứuquốcquân của Tấn chính là vệbinh ngựlâm bảovệ cụ củ trước vụ cướp chínhquyền 1945. Không có chúng, cụ củ chết chắc đừng lèonhèo. Mà cụ củ năm nẳm (1940-1941) nếu không vuốtve Tấn cẩnthận thì Tấn cũng đập chết ăn thịt luôn, bởi anh ý là toọc.
Và Cứuquốcquân của Tấn (với Kiên) mới chính là quânđội cáchmạng đầutiên zưới triềuđại Ông Cụ, chứ đéo phải Giảiphóngquân của anh Thốngchế, thànhlập tháng 12 năm 1944.
Ông Cụ sau đã jữ lời hứa với Tấn, nghiêmtúc fết. Tấn chính là bộtrưởng quốcphòng đầutiên của Lừa cộngsản. Anh Thốngchế bị tống sang bộ nộivụ.
Việc này khiến anh Thốngchế caycú rất, nhưng anh ý đéo zám bật. Suy cho cùng, Tấn cũng lại là hạng vượt rất xa anh Thốngchế cả về tàinăng, bảnlãnh, thựclực, và kinhnghiệm.

(4) Phùng Chí Kiên mới là nhânvật quantrọng nhất của loạt cồng này đcm thế mới tài. Anh ý làm đảolộn mẹ câu trảlời cho câuhỏi Zì đã đặt từ cồng đầu.
Trong đám đệ Ông Cụ, Kiên thuộc hàng râmran giàhói, tấtnhiên không tính bọn Thắng Đần aka Tôn Đức Thắng (1888), Bùi Tồ aka Bùi Bằng Đoàn (1889), và các thểloại búpbê ngộnghĩnh khác. Đám này chưa baogiờ nhận là đệ Ông Cụ. Ông Cụ cũng đéo chấpnhận các anh ý làm đệ. Các anh ý gọi Ông Cụ bằng Cụ chứ đéo gọi bằng Bác. Đó hầunhư là một sỉnhục.
Kiên (1901) chỉ kém tuổi Hồ Tùng Mậu (1896), nhưng hơn tuổi cả những anh được coi là bôlão côngthần bậusậu như Lê Hồng Phong aka Phong Bần (1902), Nguyễn Lương Bằng aka Anh Cả Đỏ (1904), Trần Phú aka Chú Lé (1904).
Ông Cụ fongcách jatrưởng bầnnông trungkỳ nhỏmọn, chỉ khoái bọn tintin nonnớt, chứ đéo ưa bọn jàhói. Đệ thântín của Ông Cụ chỉ có Phạm Văn Đồng aka Đồng Vều (1906) là jà nhất hiếmhoi. Anh Kiên kém Ông Cụ tận chục tuổi, mà vẫn bị cụ củ coi là quá jànua nhănnhúm.
Ông Cụ rất sợ bọn đệtử jàhói sẽ tinhtướng ngôngnghênh gànbướng mà ảnhhưởng côngnghiệp cụ củ. Nên anh Kiên cũng như anh Phong, anh Phú, anh Mậu, chắcchắn sẽ bị cụ củ mượn tay Fáp Lợn tỉn chết sớmsủa. Anh Bằng quá hãm và nhát, đéo tính.
Cụ củ sẽ chỉ tuyểnzụng những nhiđồng ngoanngoãn bảo sao nghe vậy, tầmcỡ anh Thốngchế (1912), anh Lê Quảng Ba (1914), thậmchí anh Phùng Thế Tài (1920). Thậntrọng vậy mà cụ củ vẫn bị anh Ba Zuẩn (1907) đập chết ăn thịt, thế mới cún.
Đây là thuật zùng-người truyềnthống của các lãnhtụ tàinăng hạnchế. Vì kém-tài, các anh ý cần trauzồi một fongđộ bềtrên kẻcả, lấy thâmniên tuổitác làm uytín chánhtrị, Lừa kêu là Đức (đứcđộ) và Thần (thầnthái).
Ông Cụ jàzặn hơn bọn đệ ruột đến 20 năm, mà vẫn nuôi râu bờmxơm quá ngực, bận áo cánh bàba, xỏ chân guốc lộccộc, đéo cưới phunhân, đéo nhận nhiđồng, nhằm thêm fần chachú.
Ông Cụ không là lãnhtụ Lừa đầutiên thựchành chiếnlược đó. Lê Lợi đã từng, rồi Trần Thủ Độ, Nguyễn Nhạc (anh ruột Hồ Thơm), vài anh nữa. Các anh ý có điểm chung: đều là bậc khaiquốc, chẳng được truyền ngôi.
Anh khaiquốc nào tinzùng bọn đệ jàhói ngangfân thường bị chúng đập chết ăn thịt luôn, như Lê Hoàn, Ngô Quyền, Đinh Bộ Lĩnh. Anh Lê Lợi cũng suýt tiêutòng với vụ zùng anh Nguyễn Trãi, nhưng maymắn kịp sửa sai.
Anh Kiên được chính các lãnhtụ Sô Liên lẫn China bảolãnh và tiếncử. Về mứcđộ trungthành với lýtưởng cộngsản, anh ý là số 1, từng thamgia cả hồngquân Sô Liên lẫn hồngquân China Mẹ, đóng sĩquan caocấp, và zứtkhoát đéo đầuhàng bọn Nhật, bọn Fáp, và cả bọn Tàu Tưởng.
Các cô thấy, lãnhtụ cần đéo jì các cô trungthành với lýtưởng? Lãnhtụ chỉ cần các cô trungthành với chính lãnhtụ.
Các cô nghĩ các cô cứ lýtưởng lýtưởng lýtưởng thì được thăngtiến nên côngtrạng hoànhtráng à? Ngu đéo jì ngu thế hehe. Anh Kiên là một người như vậy.
PS. Sorry ở một cồng fía trên Zì ghi nhầm năm anh Thốngchế thànhlập Giảiphóngquân là 1941. Đínhchính fát cho hànlâm nhẻ.

(5) Kiên Phùng tuy bầnnông trungkỳ nhưng họchành khá chỉnchu chuyênnghiệp. Anh ý từng học trường sĩquan lụcquân Hoàngphố lừngzanh bên Mẹ China, sưfụ của anh tuyền caothủ gộc: thốngchế Tưởng (Giới Thạch), chuẩntướng Diệp (Kiếm Anh), chínhủy Chu (Ân Lai), cùng nhiều anhem quanlại Sô Liên khác nữa.
Kiên học bộbinh là chính, nhưng thựchành cả fáobinh và cơjới. Trần Canh, một đồngchí Khựa được Ông Cụ coi như "thánh cốvấn lụcquân", tổng chỉhuy chiếnzịch Điện Biên Phủ, chính là một bạn đồnghọc của Kiên. Anh Lê Hồng Phong, tìnhđịch Ông Cụ, cọcchèo của anh Thốngchế, cũng đồnghọc Kiên luôn.
Học xong trường Hoàngphố, Kiên thamja bộđội anh Mao tấncông luôn thày của mình aka anh Tưởng, thành một trungđoàn-trưởng. Anh đánh vài trận, có thua có thắng, rồi được tuyển vào đảng Mao China (hệt các anh Lê Hồng Phong, Nguyễn Sơn, etc), rồi sang Sô Liên thụjáo các đạica vôsản trong Đôngfương Họcviện và vài trường khác. Tại Sô Liên, anh học tiếp ngành tácchiến lụcquân và học thêm ngành chuyênchính vôsản, trongkhi anh Phong học lái tàubay.
Đầu 1940, Kiên chính là tưlệnh (commander) của Ông Cụ. Anh zắt Ông Cụ bươnchải khắp China qua Bắc Lừa sang Hạ Lào, vào hang rồi lên núi, lội suối rồi leo cây, cỡi ngựa rồi săn gái (mama anh Mạnh sinh anh trúng zịp này nha), everything everywhere.
Không có Kiên thì Ông Cụ bốc cứt nhai vã và đếm jun jải khuây hàng ngày. Kiên màymò tổchức một trungđội toọc liềumạng, lúc nào cũng lận đầy thủfáo trong bụng, loanhquanh hầuhạ Ông Cụ.
Saukhi anh Hoàng Văn Thụ thufục được Cứuquốcquân của anh Chu Văn Tấn, Ông Cụ bắt Tấn và tậpđoàn anhem Cứuquốcquân fụctòng Kiên mọi nhẽ. Tấn cũng được fâncông làm fótướng cho Kiên. Tấn khá cáukỉnh, nhưng Ông Cụ cũng zànxếp okay.
Đúng lúc này, anh Thốngchế thôi hợptác với phòng-nhì Deuxième Bureau, chínhthức theo Ông Cụ. Đươngnhiên anh ý fải làm fótướng cho Kiên, như anh Tấn Toọc.
Rõràng, xét trên mọi khíacạnh, thì Kiên Phùng chính là thốngsoái đầutiên của bộđội Ông Cụ.
Nhưng đéo hiểu sao Ông Cụ không tin Kiên. Cụ củ zùng Kiên như zùng chó săn. Nhẽ cụ củ nghi Kiên trungthành với quốctế cộngsản (với Linh Sôliên, với Mao China) hơn với mình?
Đươngnhiên, đến một mùa nhạtmáu, chó săn fải thăngthiên. Kiên trong liền 3 ngày zính liền 3 trận fụckích của bộđội Fáp, mộtcách ngẫunhiên bíhiểm. Kiên đéo chống được, bị tóm sống, và bị chặt mẹ đầulâu.
Hơn 3 năm sau, anh Thốngchế và Ông Cụ lọmọ thànhlập một đạobinh khác, cuối 1944. Ông Cụ khăngkhăng, đó mới là quânđội nhânzân đầutiên.
Sảnfẩm của Ông Cụ, cụ củ đặt tên đéo nào chả được? Cụ củ ban côngzanh cho anh Thốngchế, thì anh ý được hưởng mưamóc. Kiên Phùng đéo maymắn, đến mạng cũng đéo còn, fải chịu trầnjan quênlãng thôi.
Nhưng mọi chuyện đéo zừng ở đấy.

(6) Thảoluận chútđỉnh zịkhảo nha, trước khi theozõi tiếp vụ anh Phùng Chí Kiên.
Anh Thốngchế theo cáchmạng Ông Cụ rất muộn. Mãi cuối 1940 anh ý mới bám chân anh Phạm Văn Đồng aka Đồng Vều bỏ Hanoi lên chiếnkhu mò Ông Cụ. Cũng trong năm nẳm, chị Quang Thái vợ anh bị bọn Fáp Lợn tóm và tống jam, gòi tèo.
Năm nẳm anh Thốngchế đã trungniên, tròmtrèm tamthập, đang làm jáovụ tại một trường tiểuhọc nộithành Hanoi, thuộc sởhữu của anh Hoàng Minh Giám, một thanhniên tâyhọc tiếngtăm.
Jáokhoa Lừa chép anh Thốngchế làm jáosư (môn lịchsử) trường trưởng. Chả có jáosư jáosãi nào đâu. Fịa đấy. Vụ này anh Giám đã vài lần thanhminh, nhưng không zám côngbố rộngrãi.
Hãy so tuổi theo cáchmạng của các côngthần Ông Cụ như anh Đồng Vều (20), Trường Chinh aka Chinh Khu (22), Lê Duẩn aka Ba Zuẩn (22), Lê Đức Thọ aka Sáu Búa (19), Phạm Hùng (18), Trần Quốc Hoàn (18), Chu Huy Mân (17), Nguyễn Chí Thanh (23), Nguyễn Lương Bằng (25), Hoàng Quốc Việt (24), thậmchí các vàngson Quang Thái (15), Minh Khai (20), Thị Thập (23), etc, thì thấy anh Thốngchế không yêu Ông Cụ sớm, nếu không muốn nói là hehe quá muộn, theo fongcách "trở-cờ". Đời cáchmạng anh chỉ tươngđương các anh Xuân Thủy (30), Lê Trọng Tấn (30), không khác mấy các anh Trần Đại Nghĩa (33), Hoàng Minh Giám (41), Nguyễn Bình (40), aka đám "trở-cờ" kinhđiển.
Như vậy, các cô thấy, ngay trong đảng mình, anh Thốngchế chưa baojờ được coi là bậc tiềnbối. Những bộđội thuộccấp của anh như Hoàng Văn Thái (23 @1938), Lê Thiết Hùng (22 @1930), Lê Hiến Mai (22 @1940), Hoàng Sâm (18 @1933), Văn Tiến Dũng (20 @1937), đều tiềnbối hơn anh nhiều boong, cả về thâmniên, lẫn thờiđiểm, lẫn tuổi thamja cáchmạng.
Vì nhẽ đó, anh Thốngchế rất hay bị thuộccấp bật như tôm, chưởi đù mẹ đù cha là thường. Nhưng anh cũng chẳng để-bụng thậmchí chẳng fànnàn. Đó hầunhư là một ưuđiểm, và được nhiều chiếnbinh lìutìu thánfục. Chúng nể anh ở chữ Nhẫn.
Anh Sáu Búa khi họp lãnhtụ chỉ gọi anh là Anh Văn, chả baojờ gọi anh bằng chứczanh mà anh khoái: đạitướng tổngtưlệnh. Anh cũng chẳng fiền.
Đáng tiếc, chữ Nhẫn không thể là fẩmchất của bậc zanhtướng. Anh Thốngchế, RIP anh, nhưng anh có hiểu điều đó không?

(7) Tiếptục thảoluận chút zịkhảo trước khi theozõi tiếp vụ anh Phùng Chí Kiên.
Cuối 1944, Ông Cụ chỉđạo anh Thốngchế cùng anh Hoàng Văn Thái thànhlập Đội Vietnam Tuyêntruyền Giảiphóng.
Ngay cách đặt tên mớimẻ này (so với Cứuquốcquân, Vệquốcđoàn hàonhoáng trước đấy), cùng với việc jao tráchnhiệm cho anh Thốngchế nontơ chả kinhnghiệm chiếntranh mẹ, đã cho thấy Ông Cụ đéo tintưởng lắm vào thànhcông của cáchmạng, cũng đéo tintưởng những tay võbiền khoái đụngđộ đâmchém như Kiên Phùng.
Ông Cụ chỉ zám gọi lựclượng vệbinh mới của mình là Đội (Team), và cẩnthận thêm chữ Tuyêntruyền (Propaganda) vào trước chữ Giảiphóng (Liberation), hàmý, lựclượng này chỉ làm nhiệmvụ tuyêntruyền là chính, và quymô nhonhỏ xinhxinh thôi.
Biênchế Đội của anh Thốngchế cũng khiêmtốn hơn Quân của anh Kiên anh Tấn nhiều boong, vỏnvẹn 34 chiếnbinh toọc, aka 3 tiểuđội. Các anh cũng đéo trangbị võkhí. Súng boọchoọc anh Thốngchế đeo bên sườn chỉ có vỏ chứ không có ruột. Anh Thái thậmchí chỉ đeo gươm. Các anh ý cần đéo jì đến súng fỏng. Các anh khác cũng.
Jảzụ Ông Cụ không thànhcông lần nữa, năm 1945 đéo cướp được chánhfủ của anh Trần Trọng Kim, thì anh Thốngchế cũng lên đường theo anh Kiên thôi. Ông Cụ tàihoa vụ này nhất. Và đươngnhiên một quânđội khác sẽ được thànhlập, với những biênchế mới, nhiệmvụ mới, chiếnlược mới.

(8) Kếtthúc vụ anh Phùng Chí Kiên nhẻ.
Anh Kiên bị bọn Fáp chặt đầulâu, Cứuquốcquân tantành, anh Chu Văn Tấn lánh mẹ sang Choang Khựa. Ông Cụ sai anh Thốngchế lập quânđội mới, 3 tiểuđội toọc chân trần mắt xếch tuổi 18-20.
Anh Thốngchế rốtcuộc thànhcông, anh Tấn thì kịpthời zây-máu-ăn-fần bởi lời hứa vộivàng của Ông Cụ. Nhưng anh Kiên Phùng hoàntoàn bị quênlãng.
Nếu Zì không kể lại trong loạt cồng này, Zì đoanchắc 50% số văncông ở đây đéo biết anh Kiên là ai, thậmchí chưa baojờ nghe tên anh. Jáokhoa của đảng không nhắc anh một lần nào. Anh thậmchí đéo lừngzanh bằng Nông Zền, Lê Tám, hay Văn Đàn, Đình Jót, Bá Ngọc, Viết Xuân, những huyềnthoại vănchương thuầntúy. Các đồngđội anh, hàng trăm chú toọc bị bổ gươm jữa gáy hoặc buộc thép thả sông, không một ai được ghicông liệtsĩ. Về các anh, chỉ còn lại nhõn hùngca Bắc Sơn của thợ-nhạc Văn Cao.
Hanoi có fố Phùng Chí Kiên, nhưng 99% cưzân nơi đó đéo biết Kiên là gã chăn trâu bỏmẹ nào.
Zì đôibận nghĩ lẩnthẩn rằng, nhẽ Ông Cụ sợ anh Kiên Phùng bẻmmép vụ mama anh Mạnh, nên quyết xóa sạch anh ý, hay chăng? Jảthiết thôi, nhưng cũng không hẳn không cólý.
Mãi 199x, anh Kiên Phùng mới được truytặng Huânchương Chiếncông Hạng Ba, còn kém papa Zì một hạng, kém đạitá Tai Vuông hai hạng. Cả hai anh bộđội vănfòng này đéo có chiếncông cặc nào, thậmchí suốt đời binhnghiệp các anh đéo bóp-cò súng-lục nhát nào. Tên fố Hanoi cho Kiên Phùng cũng xuấthiện sau những năm đó.
Tận 200x, cách nay tầm chục năm, bỗngzưng some lãnhtụ nhớ ra Kiên, và chúng quyếtđịnh fong cho anh hàm tướng.
Thật hàihước, chúng đéo nói rõ hàm tướng của Kiên Phùng là mấy sao. Năm sao nhẽ nhiều quá, mà bốn sao thì hóa ra công của anh còn thua công anh Thốngchế à?
Nhưng điều hàihước hơn, và khôngthể không khiến các cô cười sặc-sằng-sặc, là việc Kiên Phùng đang là người zuynhất trầnjan đeo lon sĩquan caocấp của một quânđội thànhlập sau khi anh chết.
Zì sẽ không ngạcnhiên, nếu vài năm nữa lãnhtụ các cô sẽ fong anh Trần Hưng Đạo hàm trungtá, hoặc anh Lý Thường Kiệt hàm đạiúy, của quânđội nhânzân các cô. Các anh ý cũng chết trước khi anh Thốngchế khaisinh quânlực, ychang Kiên Phùng bạcmệnh, đó thôi?