Con Thoắng Thoắng là bạn cháu, nó học cùng cháu lớp Năm.
Thoắng Thoắng xấu gái. Thời nay dân gian bẩu xấu kiệt xuất, xấu đếch đỡ được. Tả gái xấu chả phải điều hay, cháu xin dừng.
Thoắng Thoắng không ngoan. Gặp bác già nhìn thô lố. Gặp chị trẻ nhìn
thô lố. Gặp con bò cũng nhìn thô lố. Tả gái hư chả phải quân tử, cháu
xin dừng.
Thoắng Thoắng đần nữa. Xấu với hư mặc nhiên đần. Sự này gần như chân lý.
Lớp cháu học chiều, dưng Tiết 1 bắt đầu lúc 11h30.
Học giờ đó Phật còn ngủ vụng, nhỉ?
Tất cả tụi cháu ngủ hổn hển gật gù. Trên bục cô giáo Kín Kín ra sức
giảng bài gì chết dẫm đau đớn, tụi cháu vưỡn gật gù hổn hển.
Trừ con Thoắng Thoắng.
Thoắng Thoắng đếch ngủ tí nầu mới hãi. Nó chống tay đỡ cằm nghiêm túc
như chi đội trưởng, mắt dim dim dõi mồm cô Kín Kín. Cháu đoán cô ghét nó
lắm. Gái xấu không được nhòm mồm. Cháu đoán thế.
Chợt thằng
Phún Phún la, mẹ đứa nầu cắp bút tao. Chả phải nó mê ngủ, nó mất bút
thật. Nó ngủ thật, mất bút thật. Tụi bạn thuở oe con của cháu ăn cắp tài
vãi mả. Đói hèn mặc nhiên tắt mắt. Tắt mắt riết thành kỹ năng.
Lớp cháu bút mất là sự vặt. Dưng sự bút thằng Phún Phún mất đếch vặt.
Thằng Phún Phún là con Hiệu Trưởng.
Bút Phún Phún chính là bút Hiệu Trưởng.
Cô giáo Kín Kín buông phấn hất hàm, cái gì? Cái gì?
Thằng Phún Phún khởi động khóc. Khóc to. Khóc nhỏ. Rùi lại khóc to. Rùi
lại khóc nhỏ. Nỉ non bài bản. Nó khóc thật đấy. Tụi cháu luôn biết cách
khóc rất thật. Sự này gần như truyền thống.
Cô Kín Kín chuyển từ bực bõ sang bối rối. Rùi cô tuyên cáo:
“Cô mong các bạn tự giác. Bạn nào nhỡ cầm bút Phún Phún, tự giác nhận, cô cho 9 Điểm”.
“Cô mong các bạn tự giác”.
“Cô mong các bạn tự giác”.
Đếch đứa nầu tự giác. Tụi cháu rất biết cách ỉm tội tới tận khi không thể.
Cô Kín Kín chuyển sang tra vấn, Phún Phún nghi ai? Nghi ai?
Tiếng lào xào rõ dần, con Thoắng Thoắng, con Thoắng Thoắng.
Hợp lý. Mình con Thoắng Thoắng thức không ngủ. Mình nó tỉnh táo. Mình nó mắt thao láo.
Con Thoắng Thoắng đếch hiểu gì. Nó ngó ngang dọc, ra ý đếch hiểu gì. Ùi
gái xấu. Thái độ nó bỗng lấc cấc và khả nghi hơn hẳn có thể.
Thằng Phún Phún sụt sịt, thưa cô, thưa cô, Thoắng Thoắng cắp bút em.
Mày nghe không? Thằng Phún Phún khẳng định nhé.
Con Thoắng Thoắng trợn phồng hai má. Hai đống má vừa nhọn vừa gồ, chả
xúc động mẹ. Nó bấu hai bàn tay mười móng nham nhở nơi vạt áo nhoèn mực,
vưỡn chả xúc động mẹ. Nó không nói. Ùi gái xấu. Nếu nó nói, chắc cũng
chả xúc động mẹ.
Rùi mặt nó tồ tồ nước. Nước mũi đổ từ mũi. Nước dãi đổ từ mép. Nước rung phừn phựt. Chả xúc động mẹ.
Cô Kín Kín ái ngại dưng cương quyết, rằng cô rất buồn, rất buồn. Rằng Thoắng Thoắng làm cô rất buồn, rất buồn.
Con Thoắng Thoắng nức nở thu sách vở thước bút, nhét vầu cái túi nhựa
hồng bựt quai của nó. Ừ, nhà nó nghèo. Nghèo chả xúc động mẹ.
Nó bước khỏi lớp, đếch chào ai, tóc xù lên, nức nở nức nở. Chả xúc động mẹ.
Nó bỏ học, điên luôn.
Bố cháu nói con Thoắng Thoắng điên hiền, tức chỉ hâm đơ lẩn thẩn, gọi
thì ơi, hỏi thì ạ, biết quét lá rang tôm, biết đuổi gà bắt chấy. Điên
nhẹ nhàng như trái chuối. Hay.
Hai năm sau con Thoắng Thoắng
chết. Nó chết bởi dẫm đinh uốn ván, chứ chẳng bởi điên lẩn thẩn hâm đơ.
Mẹ nó cõng nó từ trạm xá. Mắt nó khép hiền lành. Mười móng tay nham nhở
vưỡn bấu chặt vạt áo nhoèn mực.
Bút thằng Phún Phún đâu? Cháu chả biết.
*By Ngụy Ngôn*
(2007, July 18th)
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.