Saturday, December 29, 2012

Yêu lần nào cũng đau, hí hí

Không phải là mình muốn giật tít cho kêu, nhưng cái câu này rất đúng với những đớn đau trong tình yêu cuả mình, thật đúng là mỗi lần yêu là một lần đau, hí hí

Mình không nhiều may mắn trên tình trường, những cuộc tình nếu không chia lià, các VS nếu không đòi chết thì cũng hẹn kiếp sau, mình rốt cuộc vẫn cô đơn, có những cuộc tình mà cả chục năm sau mỗi khi gặp lại vẫn làm tim mình thổn thức...


Nàng tên Thúy, hơn mình cỡ vài tuổi, xinh nhất chợ. Chả là nhiều người gọi nàng là đại bàng khu chợ nhỏ này, em làm nghề cho vay nóng ở chợ mà! chả đại bàng thì nhẽ chim Oanh? Dáng người xinh xắn nhỏ con, nhưng gịong nói cuả nàng nghe qua một lần là nhớ hoài, nàng, trong những lúc thân mật lại hay xưng "bà" với mình nữa chứ, nghe cứ yêu yêu thế nào ý! Nhẽ tính khí đại bàng nên trong tình yêu cũng mạnh mẽ bão táp!

Tính mình thích tình yêu nhẹ nhàng, êm dịu. Đối diện với những cơn cuồng nộ, những lần hẹn hò chớp nhoáng trốn bạn bè tìm nàng làm mình cũng hơi ớn! Thế đấy, những khờ dại tuổi mới lớn.  

Chả thế mà cho đến giờ, sau bao nhiêu ngày tháng, đôi lứa chia lìa đã lâu chỉ còn là kỷ niệm, mình vẫn nhớ mãi những lần săn đuổi nhau, (luôn luôn là nàng săn mình, chứ hồi ý mới lớn đã biết gì, hí hí) như trong văn chương vẫn nói "Tình yêu là sự đuổi bắt cuả hai tâm hồn" mà!

Lần cuối, khi mình cố tránh mặt nàng (mình thật cũng mỏi mệt trong chuyện cứ bị săn đuổi), khi tóm được mình trong nhà trọ, lời cuối cùng nàng nói với mình trước khi chia tay, giọng đúng kiểu đại bàng, nàng thét vào mặt mình: "Địt mẹ mày mà không trả tiền, thì bà sống chết với mày". Hí hí, thế là cuộc tình tan, một lần đau.
                                                             
                                                                           ***
Tình yêu thứ nhì này, Hoa, thì vẫn hơn mình những 2 tuổi (chắc số mình yêu người lớn tuổi hơn mình) đẹp nhất khu mình ở, đã đẹp lại còn giỏi âm nhạc nữa chứ, nghe nàng vừa búng đàn gita vừa hát mình thật quên luôn tên tuổi mình ý! Gia thế cao sang, nàng là lá ngọc cành vàng, đang theo học nghành y, là sinh viên giỏi! nhưng khi yêu mình chả có mặc cảm giữa mình và em ý!

Những đêm trăng mơ, ngắm nàng ngồi trên ban công nhà, bóng nàng mờ nhạt liêu trai, giọng hát vẳng như từ trời cao (thật, vì nàng ngồi trên sân thượng mà) nghe mà tâm hồn bay bổng mộng mơ mơ mộng! Thời gian đó, mình đã gởi không biết cơ man nào là thơ tình đến nàng, (là mình chép thơ chứ không phải sáng tác nhé, kẻo lại bảo mình nổ! Chỉ có điều hơi đắt, mỗi lần nhờ cô sen cầm thơ đưa nàng, mình phải dúi tiền cho cái con sen) mấy ai lại tính toán khi yêu?

Cuộc tình rồi cũng cách chia, những ràng buộc gia đình, xã hội chằng chịt đã không cho đôi lứa có cơ hội vun đắp, tình yêu chết yểu trong nuối tiếc, chỉ còn đây lời nhắn cuả nàng viết gọn trong tờ giấy nhỏ mà mình nhận được từ cô sen giúp việc trao cho, mình vẫn ấp ủ trong ngực áo mỗi khi nhớ về nàng. Mảnh giấy nhỏ xinh xinh với lời nhắn cuối cùng mình vẫn còn giữ đây, ôi! nét bút tròn trĩnh yêu quá một thời:
"Muốn yêu chị hả? Đợi kiếp sau đi, đồ khùng"
Hơ! kiếp này không xong, còn hẹn mình kiếp sau! Thế là thêm lần đau, hí hí

                                                                           ***
Cuộc tình thứ ba này còn mang lại cho mình nhiều cảm xúc hơn nữa, VS này thì ơn trời, nhỏ hơn mình những 5 tuổi, Miên người nhỏ nhỏ xinh xinh, thân hình cân đối, đại khái thì cái gì cần to thì to, chỗ nào cần nhỏ thì nhỏ tý, hí hí. Khi gặp nàng mình cũng tạ ơn trời may ra mình tránh được cái huông yêu người lớn hơn mà lại cứ tình yêu tan vỡ, tim mình đã bao lần rỉ máu, thật là đau đớn cho phận mình! Nước da bánh mật làm mình yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, miệng cười má lúm đồng tiên sao mà yêu thế không biết, tả Miên có mà cả ngày không hết ý! Nàng là giáo viên nhà trẻ, nhiều người nói giáo viên nhà trẻ thì không có nhiều tiền, nhưng mình có cần tiền đâu, mình chỉ thiếu tình yêu thôi!

Mình vẫn nhớ mãi những cánh thư gởi đi, chờ đợi trong hy vọng, rồi những thất vọng cứ chồng chất từng ngày, mình nghĩ nàng là gái kiêu sa, mà chắc vì bận bịu với các bé cuả nàng (là học sinh ý, chứ không phải con nhé, em còn độc thân mà) nên chắc không có thời gian dành cho mình!

Cho đến một ngày, mình làm bạo chặn nàng trước cổng trường nàng dạy học, dứt khoát hỏi nàng về những lá thư tình, những áng thơ mà mình đã tốn bao công phu nặn ra gởi cho nàng, để cho mình có thể có cơ hội tiến xa hơn với nàng, cho con tim mình bớt đớn đau với những câu hỏi không lời đáp, cuối cùng nàng cũng trả lời mình giọng rõ là kiêu sa:
"Muốn tôi yêu anh hả? Chết sướng hơn, đồ điên".
Đấy, lời thề bồi chết sống như cứa vào tim mình, đau!

                                                                         ***
Thi, (đến đây mình không đếm những cuộc tình nữa, nhiều quá không nhớ...) người nhỏ nhắn dong dỏng cao, da trắng như bông bưởi, mắt đen lúng liếng. Tiếng cười trong veo như tiếng khánh!

Thi có một ưu điểm mà mình yêu rất, em rất chi li trong từng cử chỉ, hành động. Những điều nhỏ nhặt xảy ra từ khi nảo khi nào, em ngồi kể lại vanh vách không xót một chi tiết. Càng yêu hơn vì những gìn giữ cẩn thận trong từng kỷ niệm, mình tính đàn ông xuề xoà, em cẩn thận từng chi tiết nhỏ, một người lý tưởng để xây dựng tình yêu lâu dài!

Nhưng cũng như bao cuộc tình tan vỡ, những kỷ niệm mãi không xóa nhoà (là về phần Thi ý, chứ mình lại đuổi theo bóng hình khác, nên quên tiệt cô ý rồi) Hôm rồi, nhân đám họp bạn, gặp lại em sau gần mười năm cách trở, nàng vẫn xinh như ngày nào, mình cố tránh mặt để khỏi làm ngỡ ngàng nhau, là mình lo thế nhưng phần em lại chủ động tìm mình.

Gặp nhau, bao nhiêu hồi ức cứ thế dồn đập tràn về, em nhìn mình hỏi nhẹ: "Anh sao thế, mặt cứ trắng bệt ra vậy?" ôi! giọng nói yêu yêu thế. Mình thật là xúc động, em kéo mình ra góc, móc từ trong giỏ xách ra cuốn sổ đã sờn bià hỏi mình, anh còn nhớ không ...? Ơ! sao mà quên được nhỉ, những kỷ niệm xưa cuả chúng mình....(thật là mình chả nhớ gì như đã nói ở trên) mình thật là sượng sùng đứng chết trân không phản ứng!

Em ý nhanh tay mở cuốn sổ, đọc rõ ràng cho mình nghe từng chữ:
"Số tiền anh mượn, cộng với tiền lời từ đó đến nay tổng cộng là 2.458 đôla, nhé! trả ngay, u ét đê nhé, không trốn được nữa đâu"
Em vẫn như ngày nào, vẫn nhớ đến từng chi tiết nhỏ, sao chẳng một lời đến tình chúng mình? Đau!

 Truyện lấy ý trên mạng.

No comments:

Post a Comment

Note: Only a member of this blog may post a comment.