Bọn Lưu Nguyễn sau nhập Thiên Thai, lòng không lúc nào ngơi thương nhớ tìm đường về quê nhà, khi từ cõi tiên về, chạm mặt với cuộc sống nhân gian đã qua mấy trăm năm, vật đổi sao dời, con cháu không còn ai nhận ra, lòng dạ thê lương, thời thế đã đổi thay, bọn chắt chít dòng họ xa trước nghe có họ hàng từ hải ngoại trở về đều đến thăm hỏi mong có được chút quà cáp làm may, sau thấy hai người chỉ ba hoa về cõi tiên mơ mơ màng màng, quà cáp mang ra rời khỏi tay đều biến thành như sương như khói hương thơm bay tản mác khắp nhà, chẳng có gì thật sự cầm nắm được, dần hồi rồi ai cũng chán, mọi người trong làng rồi cũng coi như sự thường, cho là hai chàng hâm nặng.
Lâu ngày túng quẫn hai chàng Lưu Nguyễn bàn nhau trước là tìm kế sinh nhai, sau là tìm đường trở về động Thiên Thai mong hưởng lại những tháng ngày sung sướng trên cõi tiên đã qua, nghe dân làng kháo nhau thời trước không lâu có kẻ học trò lớp đồng ấu tên Ba, tìm đường cứu đói đã chọn được con đường thủy ra đại dương và sau thời gian lưu lạc giang hồ mang về rất nhiều trò qủy quái, học được phép lộng giả thành chân và nhiều trò bùa phép rất lạ, làm cho nhiều người ngưỡng mộ, thu hút rất đông đệ tử nên bè nên đảng, nghe vậy hai người Lưu Nguyễn chắc thầm trong bụng nhất định là các phép thần tiên đó chỉ từ chốn Thiên Thai mà ra,chỉ tiếc không giáp mặt để thăm hỏi rõ ràng đường đi nước bước hòng biết đường tìm về chốn cũ bồng lai tiên cảnh.
Dòng đời đưa đẩy lưu lạc đến miền trung nước Giùn làm ngư phủ, cũng chẳng qua là nhờ có chút ít kinh nghiệm đi biển từ lúc giã từ động Thiên Thai ngoài khơi biển Đông trở về tìm lại quê nhà, cộng thêm với ước nguyện muốn tìm lại cõi tiên đã mất, và cũng là trước tiên phải tìm kế sinh nhai, hai người Lưu Nguyễn tìm được đến xứ Quảng, ở đấy lần mò chăm chỉ học hỏi thêm, bạn chài cũng thương cho hoàn cảnh tận tình chỉ vẽ, giúp đỡ, chẳng bao lâu thời sắm đủ đồ lề, một ghe hai chàng Lưu Nguyễn tập tành ra khơi.
Thời gian sống và học việc theo chân các bạn chài, nhiều người cũng thấy thương cho hoàn cảnh đơn côi của hai người, đã nhiều lần giới thiệu chị em đám bạn chài, thậm chí nhiều bạn nhậu còn giới thiệu mấy ma nữ hay lang thang ở những chòi nhậu hầu mong giúp cho hai chàng quên nỗi đơn côi nơi xứ lạ quê người, nhưng rốt lại không ai lọt được vào mắt xanh hai người.
Tháng chín năm đó, cùng các bạn chài bọn Lưu Nguyễn ra khơi, lần này gác bỏ chuyện mưu sinh, hai người chỉ mong tìm laị dấu vết dẫn đường đến chốn bồng lai cũ, hải trình xa xôi, nhìn xa xa thấy thấp thoáng bóng đảo như ẩn như hiện chốn thần tiên cũ, Lưu Nguyễn hai người cùng tăng sức chèo mong cho chóng đến gần để xem hư thực, các bạn nghề thấy vậy vội vã ra hiệu cho hai người Lưu Nguyễn cẩn thận vì mấy hòn đảo ấy hay có nhiều sự lạ.
Các lão chài kể một trong những sự lạ là hồi còn trẻ, các lão vẫn đánh bắt cá ở vùng biển đó, bỗng một ngày tự dưng biển trời dậy sóng, dông bão mù trời, khi biển êm gió lặng đang định bủa lưới hoạt động như lệ thường, bỗng có tàu lạ to lớn chở nhiều người đến nói tiếng cũng khác, ra hiệu lệnh phải dời đi mà đánh cá, mọi người chần chừ, bỗng từ tầu lạ phóng ra rồng lửa, tiếng nổ đinh tai, ai cũng kinh hoàng nháo nhào kéo lưới chạy không quay đầu, số ít chậm chèo bị bọn lạ bắt được đánh cho vêu đầu sứt trán, có bạn chài không biết do bị đánh đau hay trúng tà của bỏn, sau được thả về người cứ ngơ ngẩn, lảm nhảm, mãi lâu mới khỏi!
Thời nay râu dài tóc bạc mà các lão chài xưa vẫn không hiểu nổi sao bỗng dưng không biển nước đổi vùng đổi chủ, lời đồn ra mãi mà không ai giải thích được nên cứ coi là sự lạ, có kẻ hay chữ, giỏi chuyện thiên văn đoán là do đất trời dịch chuyển nên biển nhà ta đó bỗng dưng chuyển dịch sang chỗ người, nói là vậy, mồm miệng mấy mươi nhưng sự thật ràng ràng, ai cũng hoang mang, bán tín bán nghi, không tường chuyện trời đất thiên văn (bọn người hay chữ nói ra thường khi cũng hâm hâm khó hiểu lắm ru!).
Lại nói về Lưu Nguyễn hai người, lúc ấy thần tình như ngây như dại nhìn thấy từ giữa biển xanh sáng lòa ánh vàng, xa xa mờ thấp thoáng ẩn hiện trong đó như có từng bầy tiên nữ xiêm y trút bỏ, múa hát theo điệu Nghê thường. Bỏ ngoài tai những lời cảnh báo của các bạn chài, hai người Lưu Nguyễn cứ thế lấy hết sức chèo ghe xông thẳng vào, gần đến vùng sáng chung quanh đảo thần tiên, bỗng đâu bầu trời như nổ bùng ra, từng chùm sáng như pháo hoa bùng lên tung toé chung quanh chiếc ghe, tiếng nổ vang rền trên mặt sóng, biển trời như sôi bùng lên trong cơn hoan lạc, khói sương mù mịt, trời đất như trộn hòa vào cùng nước biển, tất cả như sôi sùng sục lúc tuyệt đỉnh ái ân ngày nào trong cõi Thiên Thai......ngàn lời không tả xiết, bạn chài ai cũng kinh hoàng sụp lạy trước sự việc huy hoàng nhưng thật quái dị từ xưa đến nay chưa từng chứng kiến.
Mọi người thất kinh quay tầu chạy miết, mãi sau khi trời yên biển lặng lại, các bạn chài đã cố công tìm kiếm xa xa quanh vùng ấy vì chẳng ai dám lại gần, tuyệt không thấy dấu tích gì của Lưu Nguyễn hai người, ngay cả mảnh ván thuyền cũng không.
Có điều bọn Lưu Nguyễn chỉ là độc đinh, không vợ con nên chuyện này qua đi mà không để lại nhiều nước mắt, các mụ làng chài từ đấy mới đẻ ra chuyện như lời đồn về sau này là Lưu Nguyễn đã tái nhập Thiên Thai, chuyện cứ thế đồn đại xa dần, khi về đến quê nhà họ, lại có kẻ thêm mắm dặm muối là Lưu Nguyễn vào núi rồi không trở về, truyện nhân gian truyền khẩu không biết đâu mà lần, nhất là từ miệng các mụ làng chài!
XâyxậpZì
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.